Không biết các bạn đã bao giờ trải qua cảm giác một mình ở nước ngoài còn xung quanh toàn người lạ và không hiểu họ đang nói gì,mặc dù cũng đã qua được lớp tiếng anh căn bản?
Mình đang nói về bản thân mình đấy các bạn ạ! Ngày đó đậu A2 quốc tế( điều kiện cần để qua DK) là do hên. 119 điểm là rớt mà mình được 120 điểm, ngày đó cũng vì hên mà bản thân bị lầm tưởng tiếng Anh chỉ có gói gọn đơn giản như vậy để rồi khi bị đời " vả " vào mặt mới biết được tầm quan trọng của tiếng Anh. Biết mình kém ngoại ngữ nhưng vẫn liều đi vào trại không có ai người Việt ở đó hết.Và rồi điều gì đến nó cũng sẽ đến thôi, 4 tháng mình hầu như bị câm điếc bên xứ người. Ngoài những từ lặp lại trong công việc hằng ngày mình thuộc rồi, còn lại khi nghỉ ngơi ăn uống người ta trêu đùa chuyện trò với nhau, còn bạn Trang chỉ ngồi yên " xem" họ nói vì có hiểu gì đâu.
Bản thân mình là người hướng ngoại, khi không giao tiếp nói chuyện được với ai thì khó chịu lắm. Lại còn bị mấy người kia tỏ thái độ khi nói về chuyện mà mình không hiểu gì . Thật sự rất ức chế. Không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra thêm nữa, mình quyết tâm sẽ học, chuyện gì họ làm được thì không có lý do gì mình lại không thể.
Kế hoạch như sau: Mỗi ngày đi làm về mình sẽ xem phim, xem đi xem lại các câu nói về trò chuyện hằng ngày như phim Friend. Xem đến khi nào in sâu từng câu chữ vào trong tâm trí thì chuyển qua tập khác. Mình cũng biết là đồng nghiệp rất thích uống bia trò chuyện sau giờ làm, thế là mình cũng bắt đầu nhập hội. Ban đầu nói thật là chỉ ngồi uống cho vui, lâu lâu hỏi vài câu vậy thôi chứ chưa hiểu gì nhiều. Và cứ như vậy ngày qua ngày, mình như một đứa trẻ tập nói, nói sai thì tụi bạn cười rồi sửa, sửa tới sửa lui, đêm về lại xem phim nhái lại theo phim. Mọi nỗi lực đều được đền đáp xứng đáng, một ngày đẹp trời mình bắt đầu hiểu được họ đùa nhau, cũng ham vui xen vào vài câu rồi đưa ra ý kiến các kiểu. Mọi người thấy được sự nỗ lực của mình nên cũng rất hài lòng. Bạn biết không, người vui nhất không ai khác chính là bản bản thân mình, cuối cùng cũng có thể nghe và nói được tiếng Anh, mặc dù không hoàn hảo lắm nhưng cũng coi đó là một đền đáp xứng đáng sau bao ngày tháng cực khổ.
Sau một thời gian mình lại nhận ra mọi người ở đây đang nói tiếng anh bồi, chưa chuẩn, những từ họ dùng đều rất đơn sơ, mục đích đủ để giao tiếp cơ bản thông thường chứ không có ý định học tiếp nữa. Nếu cứ tiếp tục ở level này thì phản xạ của mình sẽ rất tốt nhưng để thi lấy bằng IELTS thì chưa đủ. Nghĩ đến đó thôi là thấy không ổn rồi, mình bắt đầu mua app Elisa về để luyện phát âm hằng ngày và cũng có nhờ một chị học ngoại ngữ làm gia sư cho mình để sửa lỗi ngữ pháp mỗi khi nói sai. Ngoài ra thì mình cũng phải tự học để có thể đạt được mục tiêu IELTS 6.0, khi đó sẽ có nhiều cơ hội cho bản thân hơn.
Tới thời điểm hiện tại mặc dù chưa thì IELTS nhưng mình rất tự tin khi giao tiếp tiếng Anh với người nước ngoài, không còn như hồi mới qua DK nữa.
Mình thật sự rất cám ơn những khó khăn thử thách ngày ấy khi ở DK. Nếu hoàn cảnh không ép mình phải học để nói được tiếng Anh thì không biết đến thời điểm này mình đã nói được hay chưa? Cám ơn bản thân ngày ấy đã không bỏ cuộc để chuyển sang trại khác vì áp lực về ngôn ngữ.
Những dòng chữ viết ra đây có vẻ rất ngắn ngủi thể hiện quá trình vượt lên chính mình để nói đựơc tiếng anh nhưng thực sự phải là một quá trình các bạn ạ.
Mình có quen một anh người Ukraina nhưng nói tiếng anh rất tệ mặc dù anh đã ở DK 2 năm. Khi được hỏi thì anh nói vì suốt ngày chỉ chơi với người Ukraina cho nên kết quả mới như vậy. Mặc dù xung quanh anh này có rất nhiều người bạn từ nước khác nhưng anh ấy lại chọn nơi an toàn cho bản thân. Các bạn thấy rồi đấy, quyết định như thế nào là ở các bạn nhé!
Chưa biết thì học, học chưa bao giờ là muộn cả. Nếu một ngừơi yếu tiếng Anh như mình mà còn nói được thì các bạn thừa khả năng.
Chúc các bạn thành công nhé😉
0 Nhận xét